Quán Bình Yên Ở Đà Lạt

Có những hôm ở Đà Lạt chỉ ưng ấp mình trong chiếc chăn dày, mở mấy bài nhạc mình yêu thích rồi ngắm nhìn những cơn mưa bên ngoài cửa sổ cứ rơi thôi chứ chẳng muốn đi đâu. Thế nhưng một đứa cuồng đi như Ty thì làm sao mà chịu được, chỉ nằm được tầm 15 phút là đã lọ mọ ngồi dậy thay đồ xách vội chiếc ô trong suốt ở homestay mà ra ngoài ngay.
Mặc một chiếc váy nhẹ nhàng với chiếc ô trong suốt thật nên thơ giữa cơn mưa phùn ở Đà Lạt.
Ở Đà Lạt, còn một điều thú vị nữa mà cậu nên thử đó là có thể đeo tai nghe, cầm ô đi giữa cơn mưa lất phất, rồi ngắm nhìn những chiếc hoa, tán lá được tưới mát rượi, còn mình thì được ủ trong chiếc áo khoác ấm áp. Thế mới nói, tại sao Đà Lạt lúc nào cũng thu hút khách du lịch, cho đến những cơn mưa bất chợt cũng không làm cho người ta thấy đáng ghét, mà ngược lại còn say mê ngắm nhìn và hưởng thụ. Vậy nên những người yêu Đà Lạt là những con người mộng mơ, lãng mạn và sống cực kì tình cảm.
Góc ngồi nhâm nhi cà phê của Ty và ông anh ở phía sau sân quán, ngắm mưa rơi.
Chiếc dốc nhỏ đi vào quán với những tia nắng chiếu rực rỡ trong cơn mưa.
Khi chuẩn bị ra ngoài đã được anh chủ homestay giới thiệu rằng cách nhà mấy căn có một quán cà phê xinh lắm, em nên đi thử đi. Thế là Ty đã rủ thêm một người anh cùng ở chung homestay đi cùng để có người chụp ảnh cho và một phần là ảnh cũng chưa đi thử nơi này. Chỉ cách nhà 10 phút đi bộ thôi, thì Quán của thời thanh xuân đã xuất hiện với những tán cây xanh um tùm phía trước cùng với chiếc bảng tên quán bằng gỗ xinh xẻo.
Một chiếc bảng xinh xắn với những câu nhắn nhủ từ chủ quán.
Những góc sân bị mưa làm ướt nhưng vẫn nên thơ.
Chiếc bảng gỗ tên quán dễ thương và có màu thời gian.
Đi xuống con dốc nhỏ dẫn vào quán Ty đã phải choáng ngợp bởi hàng ngàn có khi là hàng triệu những tờ giấy nhỏ được khách để lại khi ghé thăm quán. Những mảnh giấy nhỏ được dán khắp nơi trên bức tường dài, có vài tờ được treo và nhiều đến nỗi phải dán chồng lên nhau cơ, thật sự là rất ngạc nhiên vì quán trông bình thường và không đến nỗi có nhiều khách như vậy.
Lối vào quán với những sợi dây leo rũ xuống mát rượi.
Góc ngồi cà phê với bức tường đầy những tấm giấy nhỏ của khách để lại.
Có thể là hàng ngàn, hàng triệu những tờ giấy với những lời nhắn nhủ ở khắp mọi nơi trong quán.
Góc sân trước quán xinh xẻo.
Không gian bên trong cũng tràn ngập những mảnh giấy nhớ.
Lối vào sân nhà ngập nắng.
Vài tờ giấy được dán trên những sợi dây leo cũng rất tình.
Chiếc bảng gỗ với dòng chữ ấn tượng sâu sắc với Ty " Chết một cái chẳng còn ai để giận hờn"
Quán của thời thanh xuân có một khuôn viên rộng, càng đi vào trong càng có nhiều góc xinh xắn và những không gian khác nhau, cả trong nhà lẫn ngoài sân thoáng mát nữa. Đến quầy thu ngân để order một tách ca cao nóng cho bản thân thì phát hiện ra một điều đặc biệt là những bạn nhân viên đa số đều là những bạn khiếm thính, và mọi người giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ kí hiệu thôi.
Những chiếc thớt gỗ với nhiều dòng tin nhắn.
Những cục gỗ này sẽ là dụng cụ dùng để giao tiếp với các bạn nhân viên ở đây nếu cậu không biết dùng ngôn ngữ kí hiệu.
Những miếng gỗ chạm khắc ngôn ngữ kí hiệu được treo trong quán.
Chiếc hộp dùng đựng tiền cà phê mà cậu có thể bỏ vào bao nhiêu tùy ý.
Một tấm menu với những món uống cơ bản được viết tay siêu chỉnh chu.
Quầy bar đơn giản nhưng sạch sẽ.
Quán là nơi không hút thuốc nên các bạn thông cảm nhé.
Lúc cậu order thì ở quầy sẽ có những cục gỗ nhỏ ghi những từ như " thêm đá" " ít đường" " nước lọc" để lúc order cậu sẽ có thể show ra cho mấy bạn ấy xem để đồ uống được phù hợp với bạn nhất, và quán cũng không dành cho mấy bạn hút thuốc nhen. Ngạc nhiên một lần nữa là menu của quán không đa dạng lắm, chỉ vài món cơ bản và không có giá. Cậu có thể trả tiền bao nhiêu tùy theo cảm nhận của cậu về quán cũng như cách phục vụ của các bạn nhân viên. Đây có lẽ là điều thú vị nhất mà Ty từng được trải nghiệm sau rất nhiều lần đi các quán cà phê khác nhau.
Check in một tấm ngay quầy bar.
Góc sân phía sau mát rượi.
Và những kí hiệu ngôn ngữ được treo khắp nơi trong quán.
Và Ty thấy điều này thật nhân văn khi vẫn có những nơi như vậy tạo điều kiện cho các cậu ấy có cơ hội được làm việc và kiếm thêm thu nhập, nhưng vẫn có một nghề nghiệp ổn định, quá hay đúng không nè. Order xong thì tụi mình đi xung quanh ngắm nhìn một tí vì có khá nhiều điều hay ho mình có thể học hỏi được, đó chính là những bảng kí hiệu ngôn ngữ được dán khắp nơi trong quán để mọi người có thể học thêm về nó cũng như thực hành với mấy bạn nhân viên nè.


Góc này cũng khá hay ho với view nhìn ra chiếc xe tải camping xinh xẻo kia.
Những người bạn ghé quán thưởng thức cà phê và học bài vì không gian siêu yên tĩnh.
Một chiếc bàn xinh bên trong nhà.
Bên trong quán còn có set up một chiếc piano nhỏ cùng với mấy bộ bàn ghế bằng gỗ siêu xinh luôn. Xung quanh quán có rất nhiều loại hoa khác nhau từ bụi hồng leo cho đến những khóm thạch thảo nở rộ cả góc vườn thật sự quá sức đẹp đẽ và hút mắt. Quán với hai tone màu cam và nâu làm không gian trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết giữa cái lạnh và mưa phùn ở Đà Lạt vào hôm đó.
Chiếc piano nằm im lìm trong góc nhà nên thơ phết.
Góc tụ họp bạn bè nếu cậu đi nhóm đông người.
Cửa sau quầy bar được sơn màu xanh siêu vintage và thơ mộng.
Bên ngoài sân có rất nhiều góc để ngồi nhâm nhi cà phê xịn xò đó.
Không bởi vì quán dân dã mà decor của những món thức uống trở nên tầm thường mà còn được chăm chút từng tí, quán không dùng ống hút và Ty cảm thấy việc này rất là đáng được phát huy, có vài món nếu không thật sự cần thiết thì mình có thể yêu cầu quán không bỏ ống hút hoặc chỉ đi những quán dùng ống hút giấy, thủy tinh thay vì ống hút nhựa để bảo vệ môi trường rất là tốt.
Chiếc cổng vòm đầy những bụi hồng leo nhìn rất là tình.
Góc ngồi dưới những tán cây cà phê xinh đẹp.
Hồng leo là một trong những loại cây mà Ty mê nhất nhưng lại rất khó chăm bẵm.
Góc nhà với những tấm giấy nhắn ở khắp nơi.
Những bụi hồng leo chưa lớn.
Khóm thạch thảo nở rộ ngay chỗ ngồi, loại hoa mà Ty thường thấy ở chợ khi đã bị cắt gốc chứ chưa bao giờ được thấy cả cây như này.
Ty và ông anh đã chọn một góc phía sau sân vườn để ngồi cho thoáng và ngắm mưa rơi nữa, góc chỗ này còn có những cây cà phê chín nhìn đỏ đỏ xanh xanh thích cực luôn í. Quán hôm đó cũng không quá đông, khách chỉ tầm 6-7 người bao gồm cả 2 đứa mình nên yên tĩnh và chỉ nghe mỗi tiếng mưa rơi nên rất là chill luôn.
Những quả cà phê chín đỏ.
Ngoài cà phê ra thì quán còn là nơi bán cả những món đồ lưu niệm xinh để cậu có thể mua về làm quà, và còn có một góc bán tinh dầu do chính quán tự làm ra siêu nổi tiếng luôn, có bán online và cả ở quán nữa nè. Thật là một điểm đến hấp dẫn khi cậu đi Đà Lạt luôn, vừa thưởng thức cà phê ngon, chụp ảnh đẹp mà còn có thể mua quà ở đây để mang về luôn siêu tiện.
Góc quán bán những chai tinh dầu tự làm siêu thơm.
Góc decor dễ thương.
Những chiếc túi vải có tên quán.
Hay những chiếc muỗng, bút ở đây đều được quán tự làm nên chất lượng cực kì.
Một bạn nhân viên đang chuẩn bị gói hàng.
Nón và khăn len xinh ơi là xinh cho mùa lạnh nơi này.
Và còn có những loại trà khô đóng sẵn trong chai chỉnh chu lắm luôn.
Gần về thì tụi mình quyết định lại chiếc bàn dài ở lối vào để viết vài dòng cảm nhận về quán, hoặc cậu có thể viết vài câu gửi cho cậu ở tương lai rồi nếu có dịp quay lại đây hãy thử tìm xem như nào nhé, sẽ rất là hay ho đó. Mặc dù thời gian ngồi ở quán không lâu, nhưng mọi thứ ở đây vẫn còn sống động trong trí nhớ của Ty lắm, và điều làm Ty nhớ mãi chắc là những nụ cười của các bạn nhân viên, là những giọt mưa rơi bên thềm của quán, là âm thanh nhẹ nhàng tí tách cùng với mùi thơm lừng của cà phê, cứ như cậu có thể tận hưởng cả 5 giác quan trong một lúc vậy.
Nhờ anh đi chung chụp cho một tấm lúc đang mải mê viết vài dòng thư.
Và thật sự hi vọng, sau bài review này cậu có thể biết đến và ghé thăm Quán của thời thanh xuân nếu cậu có dịp đi Đà Lạt, để thay Ty gửi lời chào đến các bạn, gửi sự biết ơn đến người đã mở ra quán cà phê này, một nơi thật sự ý nghĩa và có ích cho cộng đồng.